CÒN YÊU SẼ KHÔNG RỜI ĐI
Mồng 8/3 cách đây 4 năm, tôi quyết định khăn gói quả mướp về Việt Nam ở hẳn. Đúng lúc đó, chẳng hiểu sao lại phải lòng một bạn. Ngày chia tay nhau ở phi trường, hai đứa khóc lóc sướt mướt như trong phim Hàn Quốc. Lúc đó tôi đã nghĩ: thôi thì chúng ta có duyên mà không có phận, số mình thật là hẩm hiu. Đau lòng ghê gớm. Khi bước xuống sân bay Nội Bài, mở điện thoại ra, tôi thấy bạn ấy nhắn một dòng chữ đại ý là “ Em sai rồi. Số phận là do con người tự định đoạt”.
Rồi cứ thế, trong suốt một thời gian tương đối dài, chúng tôi duy trì một tình yêu xa cách, những chuyến bay vượt hơn 13.000 km, những cuộc trò chuyện không phân biệt đêm ngày bởi 2 nơi cách nhau 6 tiếng đồng hồ. Và rồi vượt qua rất nhiều khó khăn, chúng tôi lại về bên nhau, ở bên nhau thêm nhiều năm tháng nữa, lại tự tay kiến tạo nên số phận cuộc tình mình.
Mồng 8/3 năm nay, bạn ấy ngồi hì hụi lên danh sách khách mời còn tôi thì loay hoay viết thiếp cưới. Facebook nhắc lại hình ảnh 4 năm trước khi tôi ngồi trong chuyến bay đưa tôi đi khỏi bạn ấy, tự dưng nước mắt tôi lại rơi. Rơi không phải vì những cảm xúc cũ làm tôi xúc động, mà rơi là bởi tôi tự hào về sự can đảm, kiên cường của chính mình và của cả bạn ấy nữa.
Tình yêu vốn dĩ không phải là định mệnh, cũng chẳng phải là số phận gì cả, mà tất cả nằm ở sự quyết tâm. Hôm qua, tôi nghe được lời một bài hát thế này “một người khi muốn ở lại, thì sẽ ở lại”. Khi chúng ta buông tay nhau ra, chúng ta hay đổ lỗi cho duyên số. Với tôi mà nói, đó chỉ là một lời nguỵ biện khi bạn không đủ yêu, không đủ quyết tâm để vượt qua những thử thách mà thôi!
Trên đời này làm gì có hạnh phúc nào mà không trải qua cay đắng, có bình yên nào mà chưa từng xót xa!
Khi chia tay, người ta có thể đưa ra hàng ngàn lý do. Nhưng để ở lại, chỉ cần 1 lý do thôi là đủ, đó là: còn yêu! Thế nên, nếu còn yêu thì đừng quay lưng đi!
ST